Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Dep trai - toc bim


Hắn vẫn cười. Trời ơi, tui muốn bẻ hết cái hàm răng trắng như... làn da tui vậy! Tức quá nè! Mà mấy đứa con gái kia nữa, hắn nói chuyện dở ẹc có chi mà cười dữ rứa. Ta phải tàn phá “nhan sắc” của hắn cho bõ tức. Nhưng vậy thì… tiếc hùi hụi, hắn đẹp trai quá mà...
oOo
Tui gọi hắn là Châu Du Gian (gian trong chữ ăn gian ấy). Thật ra thì hắn cũng chẳng xử tệ với ai bao giờ, chỉ đơn giản là tui thấy ghét hắn nên gọi vậy cho hắn tức chơi. Tội nghiệp... tui vì hắn không tức mà lúc nào nghe tui gọi vậy hắn lại nhe hàm răng “bắp luộc” ra cười.
Giới thiệu cây bút trẻ

Nhất quỉ nhì ma thứ ba học trò. Nhiều bạn đã viết về những trò đùa nghịch của học sinh sinh viên, nhưng người đọc không cười được vì thiếu giọng văn dí dỏm. Giống như cùng một câu chuyện cười, có người kể người nghe ôm bụng cười; có người kể người nghe che miệng ngáp.
Đó là hiệu quả của mỗi cách kể chuyện. Viết truyện tếu để bạn đọc cười, khó hơn viết truyện để bạn đọc khóc. Bởi người ta có đến hai con mắt để khóc mà chỉ có một cái miệng để cười. Nguyễn Anh Dân đã viết truyện khiến bạn đọc cười. Mong Dân sẽ tiếp tục viết được những nụ cười ý nhị hơn.
ATHắn đẹp trai. Điều ấy thì bất cứ đứa con gái nào trong lớp cũng xác nhận. Chỉ có tui là mãi đến năm thứ 2 mới nhận ra điều đó. Tui không để ý đến hắn cho tới cái hôm hắn đến ngồi lên bàn tui trong giờ ra chơi.
- Tui chưa thấy bà cười bao giờ.
- Điều đó làm ông quan tâm hả? Lãng nhách! Tui chỉ cười với... ông nội tui thôi!
- Vậy tui cũng muốn làm ông nội bà.
- Đơn giản lắm. Ông nội tui hay đọc thơ cho tui nghe... Mà nói chuyện đó với ông làm chi nhỉ? Ông lặn đi cho nước nó trong được không?
- Hừ, con gái chi mà ương ngạnh rứa? Rồi, tóc bím ạ... Hãy đợi đấy!
Hắn nháy mắt tinh nghịch làm tui suýt... rụng tim. Hồi lớp 10, thằng bạn ngồi bên cũng chỉ vì nháy mắt như rứa mà tui cho hắn... bầm mắt. Từ dạo đó má tui bắt tui nghỉ học võ, nên bây giờ mới có được chút “nhu mì”. Có lẽ Châu Du Gian là người may mắn...
oOo
Hắn định làm ông nội tui thiệt. Trời mưa. Lớp trưởng vào nghiêm mặt:
- Thầy ốm không thể...
Tiếng hét “hưởng ứng” của cả lớp át cả tiếng mưa làm nhỏ lớp trưởng chỉ biết lắc đầu.
- Tiết này lớp sinh hoạt văn nghệ tự quản nha.
Hắn đứng lên nói lớn. Mấy đứa con gái ủng hộ ngay, “fan” của hắn mà. Hừ đáng ghét. Thôi mặc kệ bọn hắn, mình tranh thủ ngủ một giấc để tối nay lấy sức... ngủ tiếp.
- Tui xin đọc một bài thơ.
Tiếng hắn lại vang lên. Rồi chẳng đợi mọi người có đồng ý hay không hắn bắt đầu ngay bằng cái giọng cà tưng như đĩa xước của mình:
Này tóc bím dễ thương à
Tui làm ông nội của bà đó nghen
Trước lạ rồi sau sẽ quen
Bà cho ông nội “kết duyên” nghen bà!
Cả lớp chẳng đứa nào hiểu chi sất cũng vỗ tay rào rào coi như... an ủi. Đó mà gọi là thơ hả? Hứ, nhà ngươi chỉ giỏi ném đá vào nghệ thuật. Phá cả giấc ngủ của ta. Ơ, mà sao hắn cứ nhìn mình thế nhỉ? Lại còn cười với mình nữa chứ? Nóng mặt quá! Nóng quá! Tự dưng thấy muốn cho hắn… bầm mắt!
oOo
Hội trại năm đó hắn cùng vài “mụn” Adam lớp tui hì hục với mớ tre nứa, dụng cụ... Lớp văn nên con trai “hiếm muộn” lắm, nhìn lớp toán mà thèm!
Đấu tranh mãi tui mới lò dò lên trường để xem bọn hắn có làm nên cơm cháo chi không. Thấy những giọt mồ hôi lăn đầy trên má hắn mà... thương. Nắng chi mà nắng dữ rứa hè...
- Nè, bà tìm giúp tui cái kiềm được không?
- Bộ mắt sinh ra để trưng hay răng mà không tự kiếm?
- Bà không biết mắt tui đang bận ngắm bà à?
Tui “hứ” một tiếng rõ dài rồi quay ngoắt 3600... nhìn hắn lần nữa rồi đi thẳng mà vẫn không giấu được cái mặt đỏ bừng như gà chọi của mình.
oOo
Lụt.
Sinh viên ở thành phố này coi nó như cơm bữa. Năm nào chả bị vài lần. Ngó phòng mấy đứa bên cạnh “tản cư” đi “lánh nạn” hết mà thấy buồn. Phòng tui nước ngập đến sát giường nhưng tui kệ. Má tui vẫn bảo tui cứng đầu. “Sống chung với lũ” là nguyên tắc của tui.
Ngồi trên bàn học ngó ra cửa sổ thấy nước không là nước. Hai hôm rồi chỉ mì tôm không thấy cũng ngán nhưng vui. Kìa... Thằng cha nào như hắn thế nhỉ? Tui có nằm mơ không, hắn đang bì bõm trong nước đi về phía tui với thân hình khỏa thân... đến rốn. Cha mẹ ơi, tui nợ nần chi hắn đâu mà hắn lặn lội đến đây?
- Nè tặng bà đó...
Hắn đưa ra một bông hồng đẹp hết chỗ khen.
- Nhân dịp tui sắp bị lũ cuốn hả?
- Đồ khùng. Nhân dịp sinh nhật bà, tóc bím dễ thương của tui...
Hai chữ “của tui” tui nghe rõ mồn một. Ta “gả bán” cho nhà ngươi hồi nào mà dám sở hữu tùm lum vậy hả? Ủa, hôm nay sinh nhật mình hả? Sao mình quên béng đi vậy cà? Ừ, chắc tại đi học xa nhà không có má nhắc nên quên...
- Còn cái này nữa...
- Chi vậy?
- Bánh kem. Sinh nhật phải có bánh kem chứ.
Tui “hí hửng” mở ngay, món khoái khẩu mà.
- Ông gọi cái này là bánh kem hả?
- Chi nữa, kem ghép lại với nhau... gọi là bánh kem. Bà bảo, lụt như ri có hàng bánh mô mở?
Ừ ha. Hắn kiếm được kem và hoa vào lúc này cũng là giỏi rồi. Tui với hắn ngồi trên bàn nhâm nhi cái thứ mà hắn gọi là bánh kem. Hắn đọc cho tui nghe vài thứ nữa mà hắn gọi là “thơ”. Mấy ông Xuân Diệu với Hàn Mặc Tử mà còn sống thì chắc phải bóp cổ cho hắn lè lưỡi!
oOo
Nước rút. Lại đi học. Cầm gói khoai gieo bữa trước để dành định mang lên “bù đắp” cho hắn vì “nghĩa cử” hôm rồi. Lên đến lớp thấy hắn đang nói cười với mấy đứa con gái vây quanh. Hắn nháy mắt với tui. Hắn vẫn cười. Trời ơi, tui muốn bẻ hết cái hàm răng trắng như... làn da tui vậy! Tức quá nè! Mà mấy đứa con gái kia nữa, hắn nói chuyện dở ẹc có chi mà cười dữ rứa. Ta phải tàn phá “nhan sắc” của hắn cho bõ tức. Nhưng vậy thì... tiếc hùi hụi, hắn đẹp trai quá mà!
NGUYỄN ANH DÂN

Không có nhận xét nào: