Thứ Năm, 15 tháng 11, 2007

Em Con Nho Hay Em Da Quen?

TTO - Đang làm việc, bất chợt chị đồng nghiệp quay sang hỏi tôi: “Em có bao giờ hận người yêu cũ khi người ấy phụ tình em không?”.
Mải suy nghĩ về bài viết dở dang, tôi trả lời: “Chưa bao giờ em nghĩ sẽ hận cô ấy khi chúng em không đến được với nhau”.
Nghe vậy, chị đồng nghiệp chỉ nói một câu cụt lủn: “Vậy là em chưa thật sự yêu cô ấy sâu sắc, bởi có yêu sâu sắc mới sinh ra lòng thù hận…”, câu nói của chị khiến tôi suy nghĩ về những ngày tháng đẹp nhất của tuổi học trò …
Tôi đến với em từ một lời nói thách của đám bạn thời phổ thông: “Đố mày cưa đổ được nàng, nếu được tụi tao sẽ đãi mày một chầu nhậu say bí tỉ”. Quả thật, lời thách đố như thế thật vượt quá khả năng đối với tôi, hay chí ít theo nhận xét của cá nhân mình, tôi “cưa” được em là một scandan đối với đám nam sinh toàn trường, nếu không muốn nói việc đó còn khó hơn… lên trời.
Vậy mà, tôi vẫn gật đầu cái rụp bởi lẽ sẽ không còn cơ hội nói lời yêu với em khi tôi cũng như tụi bạn đã thầm để ý đến em từ lâu và hơn hết, chúng tôi chỉ còn vài tháng gắn bó với mái trường phổ thông.
Tôi học trên em một lớp. Những thông tin tôi biết được về em trong kế hoạch chinh phục của mình chỉ vỏn vẹn: “Em hiền, hơi nhút nhát nhưng xinh đẹp với làn da trắng ngần của người con gái xứ sương mù”. Còn tôi, một học sinh chuyên toán đen nhẻm, nổi tiếng với những trò quậy phá ở trường nhưng có thành tích khá cao về học tập, ngoài ra thì chẳng có những lợi thế nào khác so với những vệ tinh lúc nào cũng đeo đuổi bên em… Nhưng cuối cùng một kế hoạch chinh phục trái tim cô hoa khôi lớp 11 khá táo bạo cũng hoàn tất.
Với bề dày “thành tích” suốt mấy năm cấp ba nổi tiếng đi học muộn, tôi dễ dàng được “đề cử” vào vị trí sao đỏ với mục đích chỉ là tránh cho lớp bị hạ điểm thi đua. Nhờ vậy mà tôi có thêm được lợi thế để tiếp xúc với em một cách “công khai, minh bạch” khi em cũng được lớp đề cử làm sao đỏ, chỉ có điều khác biệt là em được lớp mình tín nhiệm thực sự.
Thời cơ để tôi thực hiện kế hoạch chinh phục em cũng đến, đó là một ngày đầu tuần nắng đẹp, trường tôi tổ chức buổi chào cờ đầu tuần. Vì là sao đỏ nên tôi được đặc cách đi lại giữa các khối trong khi các học sinh khác phải đứng một chỗ cố định. Ra vẻ rất tình cờ, tôi đi đến cạnh em và buông một câu nói rất lịch sự: “xin lỗi, cho anh hỏi mấy giờ rồi bé?”.
Em nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên vì trên tay tôi cũng đeo đồng hồ, nhưng do vội vàng thực hiện “kế hoạch” mà tôi quên tháo ra, nhưng em vẫn nhìn đồng hồ mình rồi nói khẽ: “8g10 phút”. Tôi đánh liều tỏ tình khi thấy mình bị “lòi đuôi”: “Anh muốn làm quen với em, nếu em muốn thì nắm tay anh nghen”; rồi không để nàng kịp đỏ mặt vì, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói vội: “vậy là em đồng ý rồi nha” và kịp vọt lẹ trước khi tiếng có chuông báo hiệu hết buổi chào cờ .
Kế hoạch tuy thực hiện không trót lọt theo đúng kịch bản, nhưng có ai ngờ một phút tinh nghịch như thế, tôi đã để lại ấn tượng trong nàng: Một anh con trai quậy nổi tiếng ở trường không sợ gì mà trước mặt con gái lại lúng túng như khi trả bài không thuộc. Đó là lời nhận xét sau buổi chào cờ đó một tuần, khi nàng nhẹ nhàng gật đầu chấp nhận làm bạn với tôi.
Khoảng thời gian đẹp nhất trong quãng đời học sinh đã đến với chúng tôi khi chúng tôi tay trong tay ngồi bên gốc phượng già, lên thư viện ôn bài tôi hay giúp em giải những bài tập giải tích, hình học không gian… Những lúc như thế, tôi hay đùa: “anh thì giống như cây compa, còn em thì giống như ruột viết chì vậy”; em ngạc nhiên: “Sao vậy anh”; “để anh phải ôm em khi chúng mình vẽ nên vòng tròn chứ”. Em cười…
Em muốn tôi học ngành kỹ thuật, nhưng không ai ngờ, một thằng chuyên toán như tôi lại chọn theo nghề báo. Em không phản đối nhưng chỉ buồn buồn: “Em nghĩ nghề viết lách bạc bẽo lắm, chỉ sợ…”, em bỏ lửng câu nói. Vậy mà, điều em lo lắng cũng trở thành sự thật, tôi mải mê với việc học, những thời gian rảnh tôi dành hết cho công việc viết báo mà quên mất việc quan tâm đến em.
Tôi còn nhớ rất rõ từng lời em viết trong thư gửi tôi vào một chiều cuối tuần: “Em đã rất cô đơn khi không có anh bên cạnh, có những lúc chỉ cần có bờ vai anh hay ít nhất cũng là một lời an ủi, động viên em vượt qua những khó khăn, vậy mà…”. Em theo gia đình sang định cư ở nước ngoài với lời nhắn gửi : “Em sẽ không bao giờ quên được anh, người đã mang đến cho em những tháng ngày hạnh phúc nhất của tuổi học trò…”
Đã 5 năm trôi qua, tôi chưa từng nhận được một cánh thư nào kể từ ngày em ra đi; tôi tự hỏi, không biết ở phương trời xa xăm ấy, em có còn nhớ đến mối tình thơ ngây tuổi học trò…
BÁ LÂM

Không có nhận xét nào: