Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Mien trung mua nay...

Quê nhà, miền Trung lại lũ! Từng đợt lũ kéo dài khiến mắt mẹ quầng thâm vì bát cơm, manh áo cho con. Ba vẫn chân trần những đêm gió mưa buông lưới cho sáng mai có hàng ra chợ. Những con cá mình tròn nơi biển khơi nuôi con khôn lớn.
Năm tháng đi qua con xa rời vòng tay ba mẹ, xa rời biển cả ấm êm. Con đi học theo niềm tin của con, niềm tự hào xen lẫn âu lo của ba mẹ. Con đi học đại học…
Ra thành phố, nơi phồn hoa lạ lẫm con nhớ bát canh ngao tay mẹ trao béo ngậy. Con nhớ ánh nhìn thương yêu của ba. Rồi con nhớ khi mình khóc gục vào vai ba nơi bến ga vội vã. Tiếng ba sao nghe ấm: “Cố lên con gái của ba! Cố lên con, ba mẹ chờ và tin ở con”.
...Nhưng rồi nhìn bạn bè nơi phố xá đông vui diện những bộ cánh thật sang và thật mốt, con thèm khát. Con quên lời của mẹ. Mẹ ơi! con đi vào lối mòn của những cô gái quê ăn chơi xa xỉ tóc ép, quần jean, áo chẽn… Con tung tăng, con quên đi con là con của ba, con của người ngư dân với sóng biển mặn mòi...
Hai năm đại học trôi đi với những vất vả, lo toan của ba mẹ, thói buông thả của con. Ngày qua đi, tháng năm trôi vào vô thức, những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ hằn thêm. Nỗi đau đáu thương con khiến đôi mắt ba sâu hoắm. Con biết và nhận ra lỗi lầm những tháng ngày bỏ quên ấy.
Nhưng may mắn sao, con giật mình chợt tỉnh. Và rồi, con vực lại chính mình qua những giờ chăm chú nghe giảng, qua những bài tiểu luận được thầy đánh giá cao. Con chăm viết thư về cho ba mẹ. Con phụ thêm ba mẹ bằng những đồng tiền gia sư vất vả. Con chua xót nhận ra giá trị những đồng tiền của mẹ cha, những đồng tiền một thời con đánh rơi vào khoảng tối.
Giờ đây, ngồi nghe mưa nơi phòng trống, tin bão ở nơi có ba và có mẹ. Con đau! Con cầu trời cho ba không ra khơi ngày hôm ấy. Con mong ruộng muối của mẹ cất xong. Những hạt mưa to thật là to rơi vào tim con nhói buốt. Ba mẹ ơi! Mong ba mẹ bình yên...
Đêm xuống, mưa vẫn rơi, con chạy vội vã ra trạm điện thoại gọi điện cho ba mẹ. Người hàng xóm giọng ngái ngủ, mà tim con dịu êm đến lạ. Biển cả đã yên bình, nắng đã nhen và ba mẹ vẫn khỏe. Ba vẫn tin ở con và mong con trở về là một cô nhà báo. Mẹ vẫn thầm quầng với nỗi lo từng ngày trên vai đôi quang gánh gồng ước mơ của con chắp cánh. Lời cảm ơn nghẹn ngào con nói mà như hát ở tim con. Mẹ ơi! Ba ơi! Biển cả đã yên và những con cá lại vẫy vùng vui sướng.
Đêm qua đi, trời sắp bình minh và phố xá bắt đầu ồn ã. Con mệt nhoài tranh thủ giấc ngủ cho tiết học buổi chiều tỉnh táo hơn. Trong giấc mơ con, con thấy ba mẹ mỉm cười và nhìn con thật âu yếm. Con cười thật tươi và thổn thức lời dễ thương: “Ba mẹ của con ơi! Con yêu ba mẹ!”.
NGUYỄN THU HÀ

Không có nhận xét nào: