Thứ Năm, 15 tháng 11, 2007

Moi Ngay Qua Phai Song Het Minh.

TTO - Thế là đã có visa đi Mỹ du học, tôi như mở cờ trong bụng. Ba mẹ qui định phải hoàn thành hết năm học lớp 12 ở Việt Nam rồi mới đi. Còn một tháng nữa là kết thúc năm học. Cảm giác buông lơi trong tôi xuất hiện.
Những bài giảng của thầy cô, những nội qui của nhà trường giờ đây sao tôi thấy thật ngột ngạt. Tôi muốn dành thời gian để xả hơi thật nhiều trước khi sang Mỹ. Cảm giác uể oải xuất hiện trong mọi hoạt động của tôi. Từ một cán bộ Đoàn năng động, một học sinh nghiêm túc, chăm chỉ tôi trở nên thờ ơ với tất cả. Mọi hoạt động Đoàn tôi đùn đẩy cho phó bí thư. Tôi thường xuyên vào lớp trễ và không chép bài. Vì tôi nghĩ có cố gắng thêm nữa thì cũng không có tác dụng gì. Tháng tới tôi bay rồi.
Nhưng tất cả những hành động và suy nghĩ của tôi đã không qua mắt được cô chủ nhiệm dù đến tiết học của cô tôi vẫn rất nghiêm túc, ngoan ngoãn.
Hôm ấy, cô hẹn tôi ở lại gặp cô sau giờ học. Tôi đang chờ đợi sự trách mắng của cô vì sự buông thả của mình. Chịu đựng một tí, tôi nhủ thầm như vậy.
Ngồi đối diện với cô nhưng tôi không dám ngẩng đầu lên. Giọng cô nhẹ nhàng: “Cô biết tháng sau là con bay rồi và có thể tất cả những gì còn lại ở Việt Nam với con chỉ là quá khứ. Với cô, hôm nay cô gặp con để tặng cho con một câu chuyện, có thể đó là món quà của cô dành cho con”.
Tôi yên lặng, chờ đợi. Và cô đã kể cho tôi một câu chuyện. Không một lời đề cập đến thái độ của tôi thời gian qua. Không một lời trách móc, rầy la. Câu chuyện về một người thợ xây giỏi được ông chủ tin tưởng, yêu quí. Khi ông xin nghỉ việc sau một thời gian dài làm việc, ông chủ đã đề nghị ông xây căn nhà cuối cùng trước khi nghỉ chính thức. Người thợ xây đã xây căn nhà vội vàng, và đó là căn nhà tồi tệ nhất trong đời làm thợ của ông. Nhưng ông không ngờ rằng để trả ơn cho ông trong thời gian làm việc vừa qua, ông chủ đã tặng cho ông chính ngôi nhà ấy…
Câu chuyện thức tỉnh được tôi, thay đổi suy nghĩ của tôi. Tôi mang theo câu chuyện ấy qua lời kể nhẹ nhàng của cô trong suốt những năm tháng du học tại xứ người. Đó là bài học về tinh thần trách nhiệm sâu sắc nhất mà tôi đã từng biết. Và chính nhờ có nó mà tôi đã vượt qua những suy nghĩ dễ dãi của bản thân mình để luôn phấn đấu trong mọi hoàn cảnh, mọi công việc. Chính nhờ có nó mà tôi có thể ngẩng cao đầu khi nhìn lại mình. Nhờ có nó mà mỗi ngày trôi qua tôi thấy mình sống thanh thản và có giá trị…
DIỄM TRẦN

Không có nhận xét nào: