Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2007

Mot Chuyen Xau Ho

TT - Tháng bảy năm ngoái trời mưa dầm như trút nước, sếp bảo tôi lái xe chở đi công chuyện. Tự nhiên trong lòng tôi linh cảm có chuyện gì đó chẳng lành. Quả thật, đang đi thì vợ tôi gọi điện thoại báo ba tôi trở bệnh nặng. Tôi rối trí không biết xử lý ra sao thì sếp bảo tôi cứ lấy xe về chở cụ đi cấp cứu, còn ông sẽ đi taxi. Ông ấy quả là người tốt hiếm hoi còn lại trên đời này.
Tôi chạy như bay về nhà, nhưng trời chẳng chiều lòng người, đang sáng bỗng nhiên vần vũ mây đen, mưa to như trút nước. Nhà tôi trên đường Nguyễn Thị Sóc, nằm ngay sau chợ đầu mối Tân Xuân, Hóc Môn. Con đường đất đỏ gặp mưa trở thành thứ bùn sền sệt. Tôi mấy lần tăng ga lại phải giảm. Mưa và bùn đất bám đầy kính xe dù gạt nước đã làm việc liên tục khiến tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Đầu óc đang căng thẳng lo lắng chuyện ở nhà nên tôi không thấy một chiếc xe máy "nữ hoàng đỏ” chạy ngược chiều với tốc độ rất cao. Người trên xe trùm kín áo mưa, chạy như bay, tông thẳng vào ổ gà bên đường rồi ngã văng vào xe tôi, bị cản xe quẹt trúng té ngã. Hình như người đó bị thương vì tôi thấy anh ta loạng choạng.
Tôi chạy đúng chiều, đúng tốc độ, tai nạn này hoàn toàn không phải lỗi của tôi mà do người kia chạy ngược chiều, tốc độc cao, cộng với đường quá xấu và mưa lớn. Đúng ra, tôi phải xuống xem tình hình người ta thế nào nhưng ba tôi đang cần được chở đi cấp cứu, nhà chỉ có vợ dại con thơ, biết làm sao. Vả lại, người Việt mình quen nghĩ xe lớn đụng xe nhỏ là xe lớn có lỗi. Tôi mà xuống xe giúp đỡ chưa chắc người ta biết ơn mà còn vòi vĩnh, làm tiền nữa thì lôi thôi. Tôi tự nhủ người ta tự nhiên lao vào xe tôi chứ đâu phải do xe tôi đụng.
Trời mưa, đường vắng chẳng ai chứng kiến chuyện đã xảy ra. Người kia cũng đã ngồi dậy được, chắc là không sao. Tôi nhấn ga, chạy thẳng, nhìn kính chiếu hậu thấy người đó còn nhìn theo xe tôi nhưng tôi chẳng bận tâm. Chắc chắn người đó phải biết tôi không phải là người có lỗi.
Tôi về đến đầu ngõ, bỏ chiếc xe của cơ quan rồi lao vào trong hẻm tối. Nhà tôi cửa đóng then cài, chị hàng xóm bảo ba tôi bệnh nặng, vợ và con tôi chờ hoài không thấy tôi về nên đã tự đưa cụ đi cấp cứu. Chị còn bảo do trời mưa lớn, taxi không vào hẻm sâu được nên chị cho mượn chiếc xe máy "nữ hoàng đỏ” của mình để con tôi chở mẹ và ông ra ngõ lên taxi, còn nó chạy theo xe.
Tôi cau mày, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng khi nghe nói đến chiếc xe máy "nữ hoàng đỏ”. Tôi vội vàng chạy ra xe, tới Trung tâm Y tế huyện Hóc Môn. Lúc đi ngang chỗ đụng xe hồi nãy giờ không còn ai. Tôi cố hình dung hình dạng người bị tông xe ra sao, có phải đó là con tôi đang trong lúc vội vã chạy theo xe đưa ông nội đi cấp cứu? Đầu óc tôi rối tung lên. Theo lời chị hàng xóm thì chắc chắn một trăm phần trăm tôi đã đụng trúng con mình rồi. Không biết nó có nhờ bác sĩ trong bệnh viện băng bó vết thương không hay là chỉ lo cho ông nội? Hồi nãy thấy người bị đụng xe ngồi dậy được, tôi nghĩ chắc không sao. Nhưng bây giờ khi biết gần như chắc chắn đó là con mình, tôi lo bấn cả lên, cứ nhớ hoài hình dáng nó loạng choạng, liêu xiêu…
Càng hoang mang tôi càng tự trách mình. Nếu nó không phải là con tôi, chắc giờ này tôi đã quên hẳn người bị thương phải chịu đau dưới cơn mưa xối xả mà không có ai cứu giúp. Tôi đã coi thường nỗi đau của người khác. Tuy tai nạn không phải do mình gây ra, nhưng nếu quan sát kỹ hơn, lái xe cẩn thận hơn tôi đã tránh không đụng phải "người ta", "người ta" bị thương, thế mà tôi lại đang tâm bỏ đi. Tôi vừa mới khen sếp tôi là người tốt hiếm hoi còn lại của cuộc đời này, thế mà chính tôi lại "đóng vai ác".
Con tôi chắc đã đọc được số xe, đã biết tôi bỏ chạy. Tôi nhớ nó cứ nhìn theo xe chằm chằm. Cũng may, con tôi không sao. Nhưng điều tôi lo lắng nhất đã đến khi nó bảo tôi rằng: "Sao ba dạy con một đằng mà trong thực tế ba lại hành xử một nẻo, ba đụng con rồi bỏ đi". Chỉ vậy thôi mà cả năm rồi tôi không dám nhìn thẳng mặt con. Hối hận bây giờ cũng đã muộn rồi.
CAO BÌNH (TP.HCM)

Không có nhận xét nào: