Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Neu co thuong con...

Khó khăn lắm, con mới có thể chịu đựng nổi không khí u ám, nặng nề khủng khiếp như nhà có đám ma của gia đình mình. Và sự chịu đựng cảm giác này trong con có từ rất lâu, lâu lắm rồi. Một cảm giác sợ, ngột ngạt và bức bối.
Nhưng để thoát ra khỏi, con hoàn toàn vô vọng ba mẹ ạ.
Ba là một nhà trí thức lớn, mẫu mực, có địa vị vững chắc và được mọi người kính nể. Còn mẹ ở nhà nội trợ và những lúc rảnh rỗi, mẹ hay ra ngoài tham gia công tác xã hội với các cô, các bác. Anh em chúng con, tất cả đều đã trưởng thành và thành đạt trong học vấn và sự nghiệp.
Nhìn bề ngoài gia đình của mình, bạn bè con ai cũng ganh tị, thèm thuồng vì lầm tưởng gia đình mình ấm êm, hạnh phúc lắm! Nhưng thực tế, gia đình mình chưa bao giờ có những phút giây hạnh phúc, chỉ là sự khẳng định vai trò của từng thành viên trong gia đình mình với thế giới xã hội bên ngoài mà thôi.
Có thể nói, ngoài xã hội ba là người sống hòa đồng với mọi người, làm việc rất có trách nhiệm, thanh liêm chính trực, nhưng khi về với gia đình của mình, ba lại giũ sạch những phẩm chất tốt đẹp đối với xã hội, để thể hiện đúng bản chất thật của mình: gia trưởng, lạnh lùng, độc đoán, ít nói, khó gần, quản lý con cái theo "kỷ luật sắt" của quân đội. Còn mẹ, nhu nhược, sợ sệt, nuông chìu và lệ thuộc vào tình cảm của ba một cách mù quáng, ứng xử thô lỗ thiếu tế nhị với con cái.
Chính vì kiểu mẫu mực ảo, lạnh lùng… của ba và nhu nhược của mẹ mà con luôn sợ và tìm cách trốn tránh. Từ lúc trưởng thành và hiểu biết nhiều hơn, con càng thấy rõ thực trạng không êm đềm trong gia đình của mình. Con rất sợ và không muốn trở về nhà sau mỗi buổi chiều tan giờ làm việc, con gần như sống khép kín, không bao giờ trò chuyện tâm sự thân mật những suy nghĩ sâu kín của con với ba hoặc mẹ. Và điều đó có nghĩa là giữa ba mẹ và con lúc nào cũng có một ngăn cách rất lớn không thể xóa bỏ được.
Gặp ba mẹ, con chỉ thưa qua vài câu là con nhanh chân lủi vô phòng của mình ngay. Giữa ba mẹ và con nếu có thì chỉ trao đổi với nhau những câu chuyện ngoài xã hội, vì con biết giữa ba mẹ và con không thể tìm được tiếng nói chung. Khi nói chuyện với ba mẹ, câu trước câu sau là lập tức con mất bình tĩnh nổi cáu và cự cãi. Và có lẽ một phần vì con là đứa con xấu xí nhất nhà, không tài giỏi như các anh và có một chút khiếm khuyết về hình thể, nên ba mẹ có thái độ khó chịu, không thích mỗi khi gặp con.
Ba mẹ có biết tại sao con lại như vậy không? Vì con nhớ hồi còn nhỏ, có một lần con vô tình nghe được cuộc cãi vã nảy lửa giữa ba mẹ vì sự ra đời của con không hoàn mỹ như mong ước của ba mẹ, ba mẹ cho rằng con là nguyên nhân đem những chuyện xui xẻo đến cho cả nhà mình.
Nghe những lời đó con rớt nước mắt và cố tìm một lý do để loại suy nghĩ không tốt của con về ba mẹ mà biện minh, ba mẹ vì quá bức bối hoàn cảnh kinh tế khó khăn và bao nhiêu bất hạnh cứ dồn dập xảy đến với gia đình mình, nên ba mẹ mới nói vậy. Chứ ba mẹ vẫn thương con, làm lụng vất vả, hi sinh tất cả vì con và mong con được hạnh phúc, có đúng như vậy không ba mẹ?
Nhưng không thể được, những lời nói, thái độ và hành động đó của ba mẹ dành cho con cứ ám ảnh và đeo đẳng theo con như hình với bóng suốt từ đó cho đến tận bây giờ.
Con buồn nhiều lắm, mỗi khi ba mẹ không thuận hòa với nhau, to tiếng cắn đắng nhau, là ba mẹ lại “giận cá chém thớt” lấy con ra làm vật hi sinh để trút hờn trút giận. Con đã kiên nhẫn chịu đựng những cơn giận dữ và những lời nói rất sốc từ ba mẹ. Có lẽ những lúc đó ba mẹ đâu cần biết đến cảm nghĩ của con? Lúc đó tinh thần con căng thẳng, mệt mỏi, lo sợ và biết bao lần con chỉ muốn đi đâu đó xa thật xa...
Nếu có yêu thương con thì xin ba mẹ, ngoài vai trò và nghĩa vụ làm cha làm mẹ đối với con, hãy làm bạn với con đi. Hãy chịu khó lắng nghe nhiều hơn để thông cảm, thấu hiểu và tôn trọng suy nghĩ, tâm tư, nguyện vọng của con. Mỗi khi con vấp ngã hay buồn bực trong cuộc sống, con rất cần sự thương yêu gần gũi, chia sẻ, những lời nói dịu dàng mềm mại động viên, vỗ về và nâng đỡ của ba mẹ để hướng dẫn cho con sống tốt hơn.
Và điều sau cùng con muốn thổ lộ với ba mẹ, con rất tủi thân và cảm thấy cô đơn, cứ mỗi khi làm về, con luôn phải ăn cơm chiều một mình. Gia đình mình đã từ lâu thiếu không khí của một bữa cơm gia đình thân mật, ấm cúng, rộn ràng tiếng nói, tiếng cười và tràn đầy tình yêu thương...
Con hi vọng ba mẹ sẽ đọc được những dòng tâm sự này của con, sẽ không quá muộn lắm đâu để ba mẹ nhận ra những điều ba mẹ chưa bao giờ hiểu con… để hiểu, thông cảm và gần gũi con nhiều hơn.
KHANH NGUYEN

Không có nhận xét nào: