Thứ Năm, 15 tháng 11, 2007

Nho ,Thuong ,Mong ,Cho...



TTO - Tôi và anh, hai con người ở hai phương trời cách biệt là cả một đại dương mênh mông, thế mà lại có thể biết nhau, rồi yêu nhau.
Tôi vẫn nhớ, lần đầu tiên biết anh qua một chat room, mà lâu rồi tôi không còn thói quen nghiện chat, không còn thói quen chạy vào chat room để tìm bạn tán gẫu nữa. Ấn tượng ban đầu về anh trong tôi là một người hài hước, vui nhộn, tự tin, và có phần hơi chảnh... và về tôi trong anh là dễ thương, nhưng dữ dằn, chanh chua, và hay nói móc... mà sau này tôi biết được khi hỏi anh...
Khoảng thời gian đó đối với tôi thật đẹp, thật vui vẻ, tôi cảm giác như mình là người hạnh phúc nhất vì người thương mình, và người mình thương cũng chỉ là một. Song hạnh phúc là một điều mong manh và dễ vỡ. Bao nhiêu háo hức, mong chờ, thương yêu, bao dự định làm cùng anh, bao lời nói thương yêu định nói cùng anh đã không thể thực hiện được, vì anh không đến mà lý do cho đến giờ riêng anh biết.
Lần đầu tiên tôi biết được cảm giác bị bỏ rơi, nước mắt rơi như mưa vì một người. Tưởng rằng đã kết thúc từ dạo ấy, nhưng không, sau đó ít lâu, anh đã xin lỗi và mong tôi cho cả hai một cơ hội. Trái tim bé nhỏ của tôi không thể nói lời từ chối.
Tôi vẫn thương, thật nhiều cho đến bây giờ, sau một năm chúng tôi trải qua những vui buồn, hạnh phúc, khổ đau và nước mắt. Nhưng tình cảm cả hai không thể tròn vành vành như xưa nữa, mà chính giữa như có một vách ngăn vô hình khiến chúng tôi ngày càng cách xa nhau hơn, không còn muốn nói chuyện nhau nhiều như xưa nữa.
Tự hỏi lòng, trong anh còn bao nhiêu tình cảm dành cho tôi, hay chỉ còn là sự thương hại bỏ thì thương, vương thì tội?
Tôi vẫn mong, anh cho tôi thêm một chút quan tâm, một chút thương yêu, một chút gì đó để tôi biết được anh vẫn còn yêu tôi, chứ không phải là cảm giác xa lạ và dường như anh đang cố gắng đẩy tôi xa khỏi anh. Một lần, hai lần, ba lần, chấm chấm nhiều lần, thì đến bây giờ tôi cảm thấy sự mệt mỏi đang dần hình thành trong tôi, bởi do tôi cũng chỉ là một con người bình thường có sức chịu đựng, sự kiên nhẫn... có giới hạn.
Dẫu vậy, tôi vẫn chờ, một ngày thật gần, anh đến bên tôi, nhẹ ôm tôi vào lòng và nói anh cũng yêu tôi thật nhiều, hơn tôi nghĩ. Rồi anh sẽ đến chứ? Tôi mong là có, nhưng sự thật bắt tôi phải nghĩ là không.
"Hunnie, anh có biết em vẫn nhớ thương mong chờ anh thật nhiều dẫu rằng em vẫn biết anh không mong chờ thương nhớ em như lời anh hay nói. Em vẫn ước mong anh sẽ đến bên em một lần trước khi... tất cả chỉ còn là kỷ niệm và yêu thương như nước trôi qua cầu".
BÉ HEO

Không có nhận xét nào: