Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Noi long cha me tiet sang dong

Cuối thu! Trời bắt đầu lạnh. Bố nói: “Không biết trong đó trời lạnh như ngoài này chưa? Anh em nó mặc có đủ ấm không”! Mắt mẹ ngân ngấn nước…
Mẹ nói: “Tháng này tôi cố vỗ béo con lợn cuối tháng bán lấy tiền gửi vào cho anh em chúng nó. Trong đó, trời lạnh và mưa… Bé út không biết có còn bị đau khớp khi trời trở lạnh nữa không?”
Anh cả đã là sinh viên năm tư rồi! Anh hai trở thành sinh viên năm hai. Năm nay út cũng vào Đại Học. Dáng mẹ như gầy đi vì tất tả ngược xuôi, lo tiền cho ba anh em ăn học. Bố đã ngoài 50 tuổi, tóc bạc thêm mấy phần, vầng trán như hằn sâu thêm những vết nhăn, vì lo toan công việc…
Trời mưa, út ra bưu điện gọi điện về nhà. Nhà ta chưa có điện thoại. Con gọi về nhà bác. Bố sang nghe máy, nghe giọng bố không còn ấm và khỏe như trước…
…Ngoài quê, bây giờ cũng đã lạnh rồi! Bệnh phong thấp của bố không biết đã đỡ chưa? Mẹ có còn bị đau lưng mỗi khi trở trời? Mái nhà bị dột được chắp vá nhiều lần có qua được mùa mưa?
Con cúp máy, mẹ còn nói với thêm “con lo ăn uống cho đầy đủ, đừng tiết kiệm quá, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe… Tiền mẹ gửi vào cho.” Con bước ra khỏi buồng điện thoại. Trời vẫn mưa. Con thấy cổ họng mình nghẹn đắng. Nước mắt con rơi tự lúc nào...
MAI PHƯƠNG, Đại Học Khoa Học Huế

Không có nhận xét nào: