Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Yeu thuong khong bao gio la cu

Chẳng ai có thể ngờ, mình lại trở thành anh em. Lại là anh em tốt nữa chứ! Từ địa chỉ dưới bài viết nhỏ tham gia một diễn đàn trên báo, hàng chục lá thư kết bạn bay về. Hàng chục lá thư hồi âm bay đi. Phần nhiều đã “một đi không trở lại”. Riêng những cánh thư cùng một địa chỉ của em cứ ngày một nhiều thêm. Đơn giản, những người cùng hoàn cảnh dễ đồng cảm hơn.
Anh nghèo. Anh đã từng rất nhiều lần buồn khổ vì điều đó. Người ta nhìn vào anh như một kẻ bi quan nhất trên đời này. Nhưng có ai hiểu, anh đã từng phải giấu những giọt nước mắt khi nhìn cảnh ba má thao thức mỗi khi mùa học đến. Rồi cả những lúc anh phải chạy đi vay tiền nộp để được vào phòng thi. Quá nhiều nước mắt con trai đã đổ ra, nung nấu trong anh một khát khao: học. Anh đã nhận ra, chỉ có con đường ấy mới giúp mình thoát khỏi cái nghèo. Nhưng rồi anh đã chẳng làm được gì nhiều. Có lúc quá tuyệt vọng, anh sụp đổ. Nỗi buồn chồng chất. Khi gượng dậy, nhìn mình tụt lại phía sau, tưởng như không thể nào sống nổi nữa.
Em cũng nghèo. Em đã không ngần ngại thổ lộ ngay bức thư đầu. Anh không muốn một ai phải gặp hoàn cảnh này. Nhưng thấy được an ủi phần nào. Em không thi vào đại học, vì hoàn cảnh không cho phép theo đuổi được con đường ấy. Em khoác áo lính. Rời xa quê nhà, tình cờ em lại “đóng đô” ngay gần nhà anh. Gặp nhau, đúng vào lúc anh lại vướng vào nỗi chán chường thất nghiệp. Gian khó đã chẳng thể quật ngã nổi anh, dù đôi lúc đã bò lê dưới đất. Nhưng trong công việc, nhiều thứ gây ra cả nỗi nhục nữa. Anh đã cố gắng chịu đựng những nỗi nhục ấy. Như con giun bị xéo mãi, tất phải nổ tung, để rồi rơi vào tình cảnh này. Anh đùa, cái số anh lận đận. Em bảo, cùng lắm là bằng em. Anh cười mà xót cả lòng...
Anh không viết cái này để biện hộ cho những sai lầm, vấp ngã của mình, cũng không muốn tạo cho em một sự bi quan. Nhưng anh vẫn nói ra những điều đau buồn này, để em hiểu rằng, anh rất hạnh phúc khi có được một đứa bạn nhỏ như em. Có được một người hiểu mình, còn gì hạnh phúc hơn thế nữa, phải không?
Đất trời đang chuyển mình vào mùa mới. Nơi này trong veo gió nắng. Nơi kia giăng giăng mưa bão. Học sinh, sinh viên bước vào mùa thu nhặt kiến thức mới. Em, hẳn sẽ buồn khi nhìn bạn bè sánh bước cùng thu lên giảng đường. Nấc thang dẫn vào cánh cổng học vấn đã gãy ngay trước mũi chân em. Tương lai mập mờ. Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục “chiến đấu” với cuộc sống này. Anh tin rằng, một ngày nào đó, em sẽ đứng trước mặt anh, bảo: Em đã tìm được cho mình một con đường sống thật sự có ý nghĩa. Và anh, cũng sẽ nói được với em một câu đầy tự hào như thế.
Hôm nay, dọn dẹp lại căn phòng, bắt gặp những cánh thư tay. Những cánh thư tưởng chừng lạc hậu, nhưng vẫn rất mới. Bởi chúng đã chở rất nhiều yêu thương. Tình yêu thương, có bao giờ là cũ, phải không?
NGUYỄN THẾ THỌ (Đà Nẵng

Không có nhận xét nào: