Thứ Ba, 20 tháng 11, 2007

Tinh yeu khong qua duong


"Đã lâu quá rồi. Hãy để chuyện ngày xưa là kỉ niệm. Mình sẽ là những người bạn tri kỉ của nhau, phải không anh". Em nói như vậy, rồi đưa tôi địa chỉ của mình.
Sau 8 năm, tình cờ tôi gặp lại em trong chuyến lấy tư liệu ở cơ sở cùng cơ quan.
Em là người đã cho tôi biết thế nào là tình yêu. Tôi quen em thật tình cờ. Bữa tiệc sinh nhật chị cùng cơ quan hôm ấy tàn lúc 22g. Còn sớm, nên tôi bị mấy người bạn làm cùng tổ lôi đi "giải khuây".
Chỉ 15 phút sau một cú điện thoại, em cùng hai cô gái khác đã có mặt tại điểm chúng tôi ngồi uống nước. Lúc ấy, trong mắt tôi, em là một cô gái có mái tóc đỏ hoe, mặt đầy son phấn, và không chút thiện cảm. Tôi không để ý mấy đến em.
Thật bất ngờ, không hiểu sao em có số và gọi điện cho tôi ngay đêm ấy. Em nói đang buồn và cần có người nói chuyện. Tôi đồng ý vì cũng tò mò muốn biết những người sống bằng "vốn tự có" thì như thế nào.
Kể từ hôm ấy, những lúc "rảnh rỗi" em đều gọi cho tôi. Điểm hẹn em chọn là Hồ Tây, em nói đó là nơi rất thơ mộng và là nơi tìm được con người thật của chính mình. Em kể về mình, về gia đình và cả những tủi nhục của cái nghề mình làm. Còn tôi, để thỏa mãn tính hiếu thắng của bản thân, nên luôn có mặt khi cần người tâm sự. Ngay cả khi đang làm việc hay đêm đã khuya, tôi cũng có thể đến uống nước và tán gẫu cùng em.
Ban đầu tôi nghĩ những gì em nói đều là lời giả dối, những bất hạnh em kể chỉ là chiêu thức, mánh khoé trong nghề. Nó chỉ có thể qua mắt người khác chứ sao gạt nổi tôi. Có lần tôi hỏi bao giờ thì bỏ nghề? Em cười tươi và nói khi có ai đó yêu mình chân thành...
Rồi chính sự chân thành của em đã làm tôi thay đổi. Thời gian dần làm tôi quen với những cuộc gặp gỡ kia. Tôi thấy nhớ nhung, rồi thấp thỏm khi không gọi được cho em. Tôi bối rối, lo lắng khi hay tin em bị ốm. Không gặp được em, nỗi nhớ cứ trào dâng lên trong lòng... Thế rồi hai cánh tay tôi xiết chặt thân hình nhỏ nhắn kia khi em nói yêu tôi.
Em mở một tiệm gội đầu gần nơi tôi sống. Bỏ qua tất cả, tôi và em đã có những ngày thật hạnh phúc.
Nhưng, chẳng hiểu sao chuyện lại đến tai mẹ tôi. Bà không cho phép tôi đến với em dù có thuyết phục thế nào. Còn em thì ra đi không một lời để lại sau buổi mẹ tôi tìm đến gặp.
8 năm trôi qua. Em giờ hạnh phúc bên chồng và hai con. Tôi cùng vợ con cũng ấm áp trong gia đình mình. Và kể từ hôm tình cờ gặp lại, chúng tôi đã trở thành bạn tri kỉ....
NGUYỄN HUY TUẤN, Đan Phượng, Hà Tây

Mot ngay mua xa


Kỷ niệm về anh còn đầy cả một trái tim của tôi, vậy mà anh đã đi xa mãi. Mùa mưa lại đến vậy mà tôi vẫn cứ một mình với những nỗi nhớ mang tên anh.
Ảnh minh họaTTO - Tôi quen anh lúc mới vào ĐH. Hồi ấy tôi để tóc và mặc đồ như con trai. Đúng nghĩa của từ "bụi bặm". Anh học trước tôi 2 khoá, là dân công nghệ, còn tôi lại lao vào nghề báo với sự ham thích của một con nhóc bướng bỉnh.
Lúc đầu, không ai nghĩ là anh sẽ thích tôi vì anh quá mẫu mực, lúc nào quần áo cũng xếp thẳng pli còn tôi thì ngượic lại với anh tất cả. Tôi cũng không biết vì sao anh lại thích một con bé như tôi. Tôi hay vòi quà, đòi anh chở đi ăn nhưng món anh không bao giờ thích như me, xoài, mực nướng… vậy mà anh vẫn đi. Anh còn cố gắng tỏ vẻ thích thú, tôi bật cười vì điều đó.
Ngày 20-10, anh nhờ tôi đi mua quà với anh, anh nói là mua cho bạn gái anh. Tôi cũng cố gắng chọn món quà thật hợp với ý… tôi. Tối 19-10, anh mang quà và hoa đến ký túc xá lúc…23g, anh nói tặng tôi. Tôi chỉ đơn giản nghĩ đấy là sự quan tâm của những người bạn với nhau, tôi nhận. Và rồi thật bất ngờ khi biết chính tôi chọn quà tặng tôi.
Những năm ĐH trôi qua nhẹ nhàng với những lần tôi cố lẩn tránh anh khi biết anh thích tôi. Bạn bè chọc, tôi mặc kệ vì với tôi mọi chuyện không là gì cả. Ngày ra trường, tôi kịp nhận ra hình như mình cũng đã thích anh. Nhưng tôi không biết làm sao để nói ra tình cảm của mình, tôi tự đánh lừa rằng đó chỉ là ảo giác.
Tháng 10, Huế mưa. Anh được giữ lại trường, còn tôi thì mải chạy ngược chạy xuôi lo việc. Cuộc sống cứ thế cuốn tôi đi cho đến một hôm anh đến nói anh về quê vì ở nhà nứt to, nước lũ tràn vô nhà. Đấy cũng là lần cuối cùng tôi gặp anh...
Tôi hay tin qua bạn bè rằng anh bị nước cuốn khi bơi ra giữa dòng cứu đứa trẻ bị nước cuốn. Trái tim tôi nghẹn thắt khi hay tin anh mất. Sau một tuần người ta mới tìm thấy anh. Ngày anh ra đi trời mưa tầm tã.
Đã 2 năm ngày 20-10 tôi tự mua hoa tặng mình và mua hoa cho cả anh. Ở phương xa ấy, chắc anh sẽ vui khi biết tôi tự quan tâm, chăm sóc cho mình hơn.
THANH HIỀN, Huế

Em muon giu cho minh mot uoc mo


Em và cô ấy học chung khoa kinh tế ĐHQG TP.HCM, lần đầu tiên em thấy cô ấy là tại khóa học quân sự của trường vào tháng sáu vừa rồi.
Kể từ hôm đó, ngày nào sau khi tan học, em cũng lặng lẽ theo sau cho tới khi cô ấy lên xe buýt, và chỉ ở đằng xa mà thôi.
Cô ấy có đôi mắt hiền, nụ cười nhẹ nhàng và là một người con gái thông minh (em nghĩ vậy). Giai đoạn đó, chúng em sắp thi cuối kỳ 2, nghĩ về cô ấy làm em cảm thấy quyết tâm hơn trong việc học. Tổng kết cuối kỳ 2 em được 7,9 thay vì 6,9 như học kỳ 1. Bây giờ, hằng ngày em vẫn lặng lẽ đứng từ xa ngắm cô ấy. Sở dĩ em không dám gần cô ấy vì ba lý do:
1. Em luôn cảm thấy không tự tin khi đứng trước mặt các bạn gái. (dù em cao 1,78m, cô ấy không cao lắm).
2. Em chỉ sợ khi biết rõ về cô ấy lại không còn cảm giác như bây giờ, em thích giữ cho mình một giấc mơ.
3. Em lo lắng những chuyện như thế này sẽ ảnh hưởng tới việc học của hai người - nhất là với cô ấy. Còn mình, em cũng không muốn dừng ở mức “SV khá”!
Em bối rối quá... (T.Đ.)
- Tư vấn của TS tâm lý học Huỳnh Văn Sơn:
Một chàng trai rất khỏe khoắn, một chàng trai rất mạnh mẽ... sao lại nhút nhát như thế chứ em? Đôi lúc trong cuộc sống chỉ cần một vấn đề mình suy nghĩ tiêu cực thì có thể làm tiêu tan năng lượng tích cực của mình đấy, em ạ! Em là một người đàn ông có khát vọng, em là một người đang rộn rã trái tim yêu - nếu cảm thấy rất cần để nói tiếng yêu, để yêu và được yêu thì tại sao lại từ chối?
Nếu muốn học tốt, tìm việc thật tốt và hình ảnh người đó chưa đủ sức hút cũng như chính mình chưa quyết, thì dừng lại là điều hợp lý. Lẽ đương nhiên nếu vừa học vừa yêu thì mọi chuyện vẫn có thể "chạy tốt" khi em đừng đắm, đừng say quá sớm.
Dừng lại hay tiến tới trong mối quan hệ này không chỉ phụ thuộc vào em mà còn phụ thuộc vào cô ấy nữa chứ? Nếu người ấy cũng yêu quí em, chắc chắn không thể không lên tiếng. Và biểu hiện dễ thương ấy có thể là một ánh mắt, một cái nhìn, một cử chỉ vụng về...
Nếu đã có thời gian và điều kiện quan tâm, tại sao không cố gắng tiếp tục quan tâm? Nếu có những cơ hội tiếp cận, tại sao lại không nỗ lực để dò xét? Việc chênh lệch về chiều cao cũng không phải là vấn đề để em và cô ấy mất tự tin hay tự tin hơn nếu như sự hòa hợp về tâm hồn diễn ra. Đó mới chính là yếu tố quan trọng chứ em?
Yêu hay không yêu, như đã nói, không hoàn toàn ảnh hưởng tiêu cực đến sự nỗ lực và cố gắng của bạn trong học tập, mà vấn đề quan trọng là yêu như thế nào? Khi cả hai người yêu nhau có mục tiêu, luôn nỗ lực để hoàn thành mục tiêu cuộc đời mình, luôn cố gắng hết sức để dựng xây mục tiêu chung, thì không có gì phải quá lo lắng.
Giữ cho mình cảm giác thích thích, mơ mơ tưởng tưởng cũng là điều khá hay, nhưng thật sự em đã cân nhắc và suy nghĩ để chọn lựa? Nếu quyết định như thế thì nên dừng ở mối quan hệ này. Nếu không muốn chọn con đường ấy và cảm giác ấy thì không có gì khác hơn là... tấn công khi đã làm chủ tình huống. Thành công sẽ đến với bạn nếu bạn có quyết tâm và ý chí. Thân!
TS HUỲNH VĂN SƠN

Loi thay am mai


Đây là bài viết về một câu chuyện có thật, về một thầy giáo mà tôi nhớ mãi. Giờ thầy đã ra đi vĩnh viễn. Nhân dịp 20-11, tôi xin gửi bài này đến quý báo, như một lời cảm ơn đến thầy và mong các thầy cô giáo khác sẽ phát huy vai trò tốt đẹp của sự nghiệp trồng người mà mình Hôm nay gọi về nhà, hỏi thăm gia đình, tôi thật ngạc nhiên khi người nghe điện thoại là đứa em trai đang học cấp ba. Tôi thấy hơi lạ, tại sao hôm nay nó không đi học nhỉ?
- Sao hôm nay em không đi học vậy?
Nó đáp:
- Hôm nay trường em được nghỉ để tiễn đưa thầy Đoàn Nam, anh ạ.
- Thầy Đoàn Nam dạy môn văn? – Tôi gặng hỏi.
- Dạ, đúng rồi đó anh!
Tôi như nín thở, trong lòng dâng lên một nỗi niềm thương tiếc vô bờ.
Gác máy rồi mà tôi vẫn không tin đó là sự thật, liền gọi cho đứa bạn thân. Nó ngập ngừng: - Thầy mất hôm chủ nhật... Giờ thì không phải là mơ ngủ nữa rồi. Thầy đã ra đi. Bao nhiêu ký ức của thời cấp ba ùa về một lúc, làm tôi thấy nhớ và buồn quá!
Thầy đã dìu dắt chúng em làm những bài văn đầu tiên của thời cấp ba, đã mang đến cho tụi em những buổi học văn không bao giờ chán, người đã thổi hồn vào những bài thơ, bài văn làm cho lời giảng của thầy khiến lũ học trò mê mẩn... Học với thầy, không có đứa nào còn ngại môn Văn, mà ngược lại, đứa nào cũng vui mỗi khi sắp đến tiết Văn, sắp gặp thầy Đoàn Nam...
Dáng thầy cao, gầy, giọng nói ấm áp và truyền cảm. Thầy, một giáo viên lâu năm trong ngành giáo, với niềm đam mê đứng lớp môn văn, có một giọng nói mang sức cuốn hút lạ kỳ, trầm bổng theo âm điệu của mỗi bài văn, bài thơ. Giờ còn đâu giọng nói ấy, còn đâu những buổi được nghe thầy hát, thầy ngâm thơ, có khi là những bài thơ do chính thầy cảm tác…
Nhớ những ngày ôn thi tốt nghiệp, giờ giải lao nào chúng em cũng tụ lại với nhau, trao đổi, cười đùa, lắm khi còn dám cả gan trêu chọc thầy cô nữa chứ. Có lần chúng em trêu thầy Hải và một cô giáo mới về. Hỏi tên cô thì thầy Hải không nói, hỏi cô thì cô ngại, má ửng hồng... Thầy đứng ngoài cười, chỉ tay về hướng Đông và ngân lên:
"Đông phương bạch sắc dĩ thành hồng"
Cả bọn chúng em được một dịp bất ngờ, cả nhóm cười, mà thầy Hải cũng không nhịn được cười, vừa cười vừa đỏ mặt.
Trong buổi liên hoan lớp cuối năm, thầy đã tặng cho chúng em những lời chúc thân thương nhất, trước khi chúng em bước vào một bước ngoặt lớn của cuộc đời, một bước ngoặt mà từ đó sẽ không có thầy bên cạnh để hàng tuần giảng văn cho chúng em nghe...
Những lần sau đó chúng em về vẫn đến thăm thầy. Cả nhóm đúng là quậy ghê luôn. Nhớ năm đầu tiên khi chúng em mới bước chân vào quãng đời sinh viên, kéo nhau qua nhà thầy, lúc nhà thầy chưa xây ấy, vui ghê, nào là nghe thầy đọc thơ, nào là nghe thầy nói chuyện vui, và trêu chúng em bằng những câu đùa mà ai cũng hải cười.
Thầy ơi, thầy còn nhớ cái con bé Lã Bất Lương và nhóc Lê Thanh Sang không thầy, cả nhóc ròm Ngọc Minh và con nhỏ Thạch Thảo nữa đó... Giờ thì chúng em đi học, đi làm, mỗi đứa một phương…
Thời gian trôi qua, nào ai có ngờ, trong một lần thầy đi khám bệnh tại TP.HCM, bác sĩ bảo thầy bị viêm dây thanh liệt, phải phẫu thuật. Sẽ chẳng có gì nếu đó là căn bệnh bình thường. Điều đáng nói ở đây là sau khi phẫu thuật, có thể thầy sẽ không thể nói được, có nghĩa là cũng không thể lên lớp được...
Tết vừa rồi chúng em sang nhà thầy, nhưng thầy đang ở bệnh viện. Khi thầy về nhà, thì những học trò cũ của thầy lại đã đi học xa.
Hè đến, em cùng mẹ đến thăm thầy. Thầy mệt nên nằm trong phòng. Em vào, cầm tay thầy một lúc. Bàn tay thầy đã gầy hơn xưa rất nhiều, mới ốm một thời gian ngắn mà sao thầy sút đi nhanh quá… Xoa bàn tay thầy mà em thấy lòng mình thắt lại... Thầy giơ tay ra hiệu bảo em ra ngoài phòng khách ngồi chơi. Thầy ơi, em biết chứ, biết thầy buồn nhiều. Vốn là một giáo viên dạy thơ, dạy văn, dùng lời nói để mang kiến thức đến cho bao thế hệ học sinh, vậy mà giờ muốn thốt lên lời lại không nói được, bảo ai lại không buồn...
Em tưởng rồi thầy sẽ lại vượt qua căn bệnh quái ác ấy, như bao lần thầy đã vượt qua gian khó của cuộc đời, nhưng nào ngờ thầy đã ra đi... Khi nghe tin thầy mất, em nghẹn lời không nói được.
Thầy ơi, mặc cho cuộc sống bôn ba, thầy vẫn một đời chèo đò đưa từng lớp học sinh qua bến bờ tri thức. Ngày lại ngày, thầy cặm cụi nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có lắm bão táp, chông gai. Cho đến một ngày, thầy đã ra đi…
Chúng em cầu chúc thầy một giấc ngủ bình yên, không ưu tư sầu muộn. Nếu có kiếp sau, xin cho chúng em lại được làm học trò của thầy, thầy nhé…
NGỌC MINHđã chọn...

Cham nhat ngay 21-11 phai khoi to vu an

TP.HCM - Ngày 19-11, Cơ quan điều tra Công an Q.10, TP.HCM đã chính thức tiếp nhận hồ sơ vụ bốn em học sinh bị các dân quân P.15, Q.10 đánh đập gây thương tích để điều tra, xử lý.
Thượng tá Võ Tương Lai, trưởng Công an Q.10, cho biết các điều tra viên đã tập trung lấy lời khai Huỳnh Tuấn Anh - nguyên chỉ huy phó BCHQS P.15, Q.10. Bước đầu ông Anh đã thừa nhận có việc còng tay, đánh đập các em học sinh. Trong khi đó, bốn đối tượng Lê Thái Quốc Trung, Võ Anh Hoàng, Lê Ngọc Tâm và Nguyễn Phước Thành tiếp tục bị cách ly và quản thúc tại BCHQS Q.10 để chờ lấy lời khai.
Chiều cùng ngày, thượng tá Võ Tương Lai đã trực tiếp chỉ đạo tăng cường điều tra viên, tập trung lấy lời khai, củng cố chứng cứ, chậm nhất đến ngày 21-11 phải khởi tố vụ án. Cơ quan điều tra cũng đang tiến hành các thủ tục tạm giữ súng và còng mà nhóm dân quân dùng khống chế, hỏi cung các em học sinh.
H.K.
>>
Diêm vương phán tội
>> Loại 4 dân quân ra khỏi lực lượng dân quân tự vệ
>> Không thể chấp nhận hành vi bạo lực với trẻ em
>> Chúng tôi lo lắng khi giao con em cho nhà trường
>> Bạo lực đối với trẻ em là tội ác!
>> Tạm đình chỉ 4 dân quân và chỉ huy phó
>> Vụ bốn HS bị đánh đập: Có thể giao công an xử lý

Quang ngai dot duoc chiec tau dai 76m


Đại úy Võ Văn Thơ, hải đội phó Hải đội II, Bộ đội biên phòng Quảng Ngãi, cho biết ngày 17-11, Hải đội II đã vớt được một chiếc tàu nước ngoài (chưa rõ nguồn gốc) có chiều dài 76m, bề rộng 25m trôi dạt tự do trên biển cách cảng Sa Kỳ, xã Bình Châu (Bình Sơn) 2 hải lý theo hướng đông.
Chiếc tàu đã được đưa vào neo đậu tại cảng Sa Kỳ. Hiện Hải đội II đang trực tiếp bảo quản chiếc tàu chờ cơ quan chức năng xuống xử lý. Chiếc tàu chưa được xác định trọng lượng, tuy nhiên các bộ phận máy móc của tàu vẫn còn mới nguyên.
Trong hai ngày qua có hàng ngàn người dân từ khắp nơi trong tỉnh đổ xô về cảng Sa Kỳ để xem chiếc tàu lớn này.
Mặt sàn tàu rộng 25m
Tàu được neo đậu tại cảng Sa Kỳ
VÕ MINH HUY

Da Nang: xin to chuc cuoc thi ban phao hoa quoc te

(Đà Nẵng) - UBND TP Đà Nẵng vừa có văn bản gửi Thủ tướng Chính phủ xin phép được tổ chức thi bắn pháo hoa quốc tế thường niên để tạo ra sản phẩm du lịch mới nhằm thu hút khách đến với miền Trung.
Theo kế hoạch, ban đầu sẽ có năm quốc gia tham dự là Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc và Việt Nam. Việc tổ chức thi bắn pháo hoa sẽ diễn ra vào các dịp lễ hội của TP như liên hoan văn hóa du lịch biển, lễ hội Gặp gỡ Bà Nà... và không trùng vào các ngày lễ kỷ niệm của TP cũng như quốc gia. Pháo hoa sẽ được bắn dọc hai bờ sông Hàn.
Nếu được Thủ tướng Chính phủ chấp thuận, cuộc thi bắn pháo hoa quốc tế đầu tiên tại Đà Nẵng sẽ được tổ chức trong dịp hè 2008.
Q.ĐÀN