Thứ Ba, 20 tháng 11, 2007

Tinh yeu khong qua duong


"Đã lâu quá rồi. Hãy để chuyện ngày xưa là kỉ niệm. Mình sẽ là những người bạn tri kỉ của nhau, phải không anh". Em nói như vậy, rồi đưa tôi địa chỉ của mình.
Sau 8 năm, tình cờ tôi gặp lại em trong chuyến lấy tư liệu ở cơ sở cùng cơ quan.
Em là người đã cho tôi biết thế nào là tình yêu. Tôi quen em thật tình cờ. Bữa tiệc sinh nhật chị cùng cơ quan hôm ấy tàn lúc 22g. Còn sớm, nên tôi bị mấy người bạn làm cùng tổ lôi đi "giải khuây".
Chỉ 15 phút sau một cú điện thoại, em cùng hai cô gái khác đã có mặt tại điểm chúng tôi ngồi uống nước. Lúc ấy, trong mắt tôi, em là một cô gái có mái tóc đỏ hoe, mặt đầy son phấn, và không chút thiện cảm. Tôi không để ý mấy đến em.
Thật bất ngờ, không hiểu sao em có số và gọi điện cho tôi ngay đêm ấy. Em nói đang buồn và cần có người nói chuyện. Tôi đồng ý vì cũng tò mò muốn biết những người sống bằng "vốn tự có" thì như thế nào.
Kể từ hôm ấy, những lúc "rảnh rỗi" em đều gọi cho tôi. Điểm hẹn em chọn là Hồ Tây, em nói đó là nơi rất thơ mộng và là nơi tìm được con người thật của chính mình. Em kể về mình, về gia đình và cả những tủi nhục của cái nghề mình làm. Còn tôi, để thỏa mãn tính hiếu thắng của bản thân, nên luôn có mặt khi cần người tâm sự. Ngay cả khi đang làm việc hay đêm đã khuya, tôi cũng có thể đến uống nước và tán gẫu cùng em.
Ban đầu tôi nghĩ những gì em nói đều là lời giả dối, những bất hạnh em kể chỉ là chiêu thức, mánh khoé trong nghề. Nó chỉ có thể qua mắt người khác chứ sao gạt nổi tôi. Có lần tôi hỏi bao giờ thì bỏ nghề? Em cười tươi và nói khi có ai đó yêu mình chân thành...
Rồi chính sự chân thành của em đã làm tôi thay đổi. Thời gian dần làm tôi quen với những cuộc gặp gỡ kia. Tôi thấy nhớ nhung, rồi thấp thỏm khi không gọi được cho em. Tôi bối rối, lo lắng khi hay tin em bị ốm. Không gặp được em, nỗi nhớ cứ trào dâng lên trong lòng... Thế rồi hai cánh tay tôi xiết chặt thân hình nhỏ nhắn kia khi em nói yêu tôi.
Em mở một tiệm gội đầu gần nơi tôi sống. Bỏ qua tất cả, tôi và em đã có những ngày thật hạnh phúc.
Nhưng, chẳng hiểu sao chuyện lại đến tai mẹ tôi. Bà không cho phép tôi đến với em dù có thuyết phục thế nào. Còn em thì ra đi không một lời để lại sau buổi mẹ tôi tìm đến gặp.
8 năm trôi qua. Em giờ hạnh phúc bên chồng và hai con. Tôi cùng vợ con cũng ấm áp trong gia đình mình. Và kể từ hôm tình cờ gặp lại, chúng tôi đã trở thành bạn tri kỉ....
NGUYỄN HUY TUẤN, Đan Phượng, Hà Tây

Không có nhận xét nào: