Thứ Ba, 20 tháng 11, 2007

Loi thay am mai


Đây là bài viết về một câu chuyện có thật, về một thầy giáo mà tôi nhớ mãi. Giờ thầy đã ra đi vĩnh viễn. Nhân dịp 20-11, tôi xin gửi bài này đến quý báo, như một lời cảm ơn đến thầy và mong các thầy cô giáo khác sẽ phát huy vai trò tốt đẹp của sự nghiệp trồng người mà mình Hôm nay gọi về nhà, hỏi thăm gia đình, tôi thật ngạc nhiên khi người nghe điện thoại là đứa em trai đang học cấp ba. Tôi thấy hơi lạ, tại sao hôm nay nó không đi học nhỉ?
- Sao hôm nay em không đi học vậy?
Nó đáp:
- Hôm nay trường em được nghỉ để tiễn đưa thầy Đoàn Nam, anh ạ.
- Thầy Đoàn Nam dạy môn văn? – Tôi gặng hỏi.
- Dạ, đúng rồi đó anh!
Tôi như nín thở, trong lòng dâng lên một nỗi niềm thương tiếc vô bờ.
Gác máy rồi mà tôi vẫn không tin đó là sự thật, liền gọi cho đứa bạn thân. Nó ngập ngừng: - Thầy mất hôm chủ nhật... Giờ thì không phải là mơ ngủ nữa rồi. Thầy đã ra đi. Bao nhiêu ký ức của thời cấp ba ùa về một lúc, làm tôi thấy nhớ và buồn quá!
Thầy đã dìu dắt chúng em làm những bài văn đầu tiên của thời cấp ba, đã mang đến cho tụi em những buổi học văn không bao giờ chán, người đã thổi hồn vào những bài thơ, bài văn làm cho lời giảng của thầy khiến lũ học trò mê mẩn... Học với thầy, không có đứa nào còn ngại môn Văn, mà ngược lại, đứa nào cũng vui mỗi khi sắp đến tiết Văn, sắp gặp thầy Đoàn Nam...
Dáng thầy cao, gầy, giọng nói ấm áp và truyền cảm. Thầy, một giáo viên lâu năm trong ngành giáo, với niềm đam mê đứng lớp môn văn, có một giọng nói mang sức cuốn hút lạ kỳ, trầm bổng theo âm điệu của mỗi bài văn, bài thơ. Giờ còn đâu giọng nói ấy, còn đâu những buổi được nghe thầy hát, thầy ngâm thơ, có khi là những bài thơ do chính thầy cảm tác…
Nhớ những ngày ôn thi tốt nghiệp, giờ giải lao nào chúng em cũng tụ lại với nhau, trao đổi, cười đùa, lắm khi còn dám cả gan trêu chọc thầy cô nữa chứ. Có lần chúng em trêu thầy Hải và một cô giáo mới về. Hỏi tên cô thì thầy Hải không nói, hỏi cô thì cô ngại, má ửng hồng... Thầy đứng ngoài cười, chỉ tay về hướng Đông và ngân lên:
"Đông phương bạch sắc dĩ thành hồng"
Cả bọn chúng em được một dịp bất ngờ, cả nhóm cười, mà thầy Hải cũng không nhịn được cười, vừa cười vừa đỏ mặt.
Trong buổi liên hoan lớp cuối năm, thầy đã tặng cho chúng em những lời chúc thân thương nhất, trước khi chúng em bước vào một bước ngoặt lớn của cuộc đời, một bước ngoặt mà từ đó sẽ không có thầy bên cạnh để hàng tuần giảng văn cho chúng em nghe...
Những lần sau đó chúng em về vẫn đến thăm thầy. Cả nhóm đúng là quậy ghê luôn. Nhớ năm đầu tiên khi chúng em mới bước chân vào quãng đời sinh viên, kéo nhau qua nhà thầy, lúc nhà thầy chưa xây ấy, vui ghê, nào là nghe thầy đọc thơ, nào là nghe thầy nói chuyện vui, và trêu chúng em bằng những câu đùa mà ai cũng hải cười.
Thầy ơi, thầy còn nhớ cái con bé Lã Bất Lương và nhóc Lê Thanh Sang không thầy, cả nhóc ròm Ngọc Minh và con nhỏ Thạch Thảo nữa đó... Giờ thì chúng em đi học, đi làm, mỗi đứa một phương…
Thời gian trôi qua, nào ai có ngờ, trong một lần thầy đi khám bệnh tại TP.HCM, bác sĩ bảo thầy bị viêm dây thanh liệt, phải phẫu thuật. Sẽ chẳng có gì nếu đó là căn bệnh bình thường. Điều đáng nói ở đây là sau khi phẫu thuật, có thể thầy sẽ không thể nói được, có nghĩa là cũng không thể lên lớp được...
Tết vừa rồi chúng em sang nhà thầy, nhưng thầy đang ở bệnh viện. Khi thầy về nhà, thì những học trò cũ của thầy lại đã đi học xa.
Hè đến, em cùng mẹ đến thăm thầy. Thầy mệt nên nằm trong phòng. Em vào, cầm tay thầy một lúc. Bàn tay thầy đã gầy hơn xưa rất nhiều, mới ốm một thời gian ngắn mà sao thầy sút đi nhanh quá… Xoa bàn tay thầy mà em thấy lòng mình thắt lại... Thầy giơ tay ra hiệu bảo em ra ngoài phòng khách ngồi chơi. Thầy ơi, em biết chứ, biết thầy buồn nhiều. Vốn là một giáo viên dạy thơ, dạy văn, dùng lời nói để mang kiến thức đến cho bao thế hệ học sinh, vậy mà giờ muốn thốt lên lời lại không nói được, bảo ai lại không buồn...
Em tưởng rồi thầy sẽ lại vượt qua căn bệnh quái ác ấy, như bao lần thầy đã vượt qua gian khó của cuộc đời, nhưng nào ngờ thầy đã ra đi... Khi nghe tin thầy mất, em nghẹn lời không nói được.
Thầy ơi, mặc cho cuộc sống bôn ba, thầy vẫn một đời chèo đò đưa từng lớp học sinh qua bến bờ tri thức. Ngày lại ngày, thầy cặm cụi nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có lắm bão táp, chông gai. Cho đến một ngày, thầy đã ra đi…
Chúng em cầu chúc thầy một giấc ngủ bình yên, không ưu tư sầu muộn. Nếu có kiếp sau, xin cho chúng em lại được làm học trò của thầy, thầy nhé…
NGỌC MINHđã chọn...

Không có nhận xét nào: