Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Duoi chan mua

Giờ đã chắc rằng em không trở lạiChiếc lá khô bất ổn với lời thề Tình khúc héo trên phím đàn nông nổi Vin dốc buồn, lặng lẽ một tôi đi.
Tôi như dòng sông giữa mùa gió chướng
Biển tình em đâu có rộng tay chờ
Tình vàng võ suốt đôi bờ mộng tưởng
Nên gối đời heo hút lạnh cơn mơ.
Em đừng trách: "bởi tại mùa khắc nghiệt
Một vòng tay không đủ ấm đêm dài"
Môi em đặt giữa môi tôi mỏi mệt
Mắt em nhìn chia mê đắm cho ai.
Nằm nghe gió thở dài cơn tiếc nuối
Cánh hoa khô úp mặt dưới chân mùa
Em đã xa...
Kỷ niệm nào níu lại?
Tôi ngậm buồn như viên sỏi ngu ngơ.
PHẠM THÁI HÒA (ĐHSP Huế

Không có nhận xét nào: